Nghe vậy, ánh mắt Mục Sênh bỗng chốc lạnh băng, tựa như băng tuyết nghìn năm, khiến người ta không rét mà run: “Đám tạp chủng đó!”
Diệp Huyên nhìn Mục Sênh, có phần hiếu kỳ: “Bọn họ đã làm gì?”
Vẻ mặt Mục Sênh vô cảm: “Trước đây bọn chúng có người cưỡng ép ngăn ta lại, sau đó nhân lúc ta không đề phòng đã để một vài tạp chủng âm phủ chạy ra!”
Diệp Huyên tức giận nói: “Bọn họ lại dám làm ra chuyện như vậy!”
Mục Sênh nhìn về phía âm phủ, ánh mắt lạnh băng: “Đám tạp chủng đó gần đây không hề an phận!”
Diệp Huyên chợt nói: “Mục Sênh, ta muốn đến âm phủ một chuyến!”
Mục Sênh nhíu mày: “Ngươi muốn đến âm phủ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Mục Sênh lắc đầu: “Thực lực của ngươi vẫn không đủ, đi qua bên đó sẽ gặp nguy hiểm!”
Diệp Huyên nói: “Không sao, ta sẽ cẩn thận!”
Mục Sênh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đến đó làm gì?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thực không dám giấu, chúng ta muốn đến nơi đó tìm một vài bảo vật!”
Mục Sênh trầm mặc một lúc, rồi nói: “Ngươi chắc chắn muốn đi qua đó?”
Diệp Huyên gật đầu.
Mục Sênh nói: “Vậy ta sẽ giúp ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Giúp gì cơ?”
Mục Sênh nói: “Ta có hai người bạn ở âm phủ, bọn họ là Mạn Châu và Sa Hoa, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, nên bọn họ bị nhốt ở âm phủ, ngươi có thể giúp ta gọi bọn họ ra không?”
“Không được!”
Lúc này, Diệp Tri Mệnh cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324283/chuong-4785.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.