Diệp Huyên đáp: “Đây là muội muội của ta!”
Muội muội!
Di Tôn khẽ nhíu mày: “Không phải muội muội của cậu là Diệp Liên sao?”
Lúc này, một luồng kiếm ý đột nhiên bao phủ lấy Di Tôn.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông ta: “Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến muội muội của ta, các ông không được đi tìm muội ấy, nếu không ta sẽ liều mạng với các ông!”
Di Tôn nhìn Diệp Huyên, ông ta vung tay phải lên, một đống kinh Phật xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, sau đó ông ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên lặp lại một lần nữa: “Không được đi tìm muội muội của ta, nếu không, ta liều mạng với các ông!”
Di Tôn không đáp lời, ông ta nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi rất muốn ông ta đi tìm muội muội mình à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không có, ta không muốn thế, thật đấy!”
Nói xong, hắn cất những kinh Phật kia đi, sau đó đi về phía Phật điện.
Diệp Tri Mệnh vội vàng đuổi theo: “Muội muội của ngươi đặc biệt lắm à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không đặc biệt gì cả, chỉ là một tiểu cô nương bình thường thôi”.
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên: “Không thể nào!”
Diệp Huyên cười khổ: “Diệp cô nương, ta nói thật cho cô biết vậy! Niệm tỷ cũng chưa chắc có thể đánh thắng ‘muội muội’ đó của ta…”
Linh hồn trong cơ thể Diệp Liên mạnh đến mức nào?
Hắn không biết, hắn chỉ biết cô gái cầm thương rất kính trọng cô gái thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324240/chuong-4742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.