Di Tôn bỗng xuất hiện trước mặt hắn: “Chúng ta có thể bàn bạc thêm về điều kiện ngươi đưa ra trước đó”.
Thật ra ông ta không sợ Diệp Huyên, cũng không sợ Đạo giới, chỉ sợ Mộ Niệm Niệm và Tam Sinh, đặc biệt là người trước.
Trước kia, Văn Thiên Bồ Tát từng dẫn theo mười tám vị La Hán cổ và Liễu Sĩ Bạch đến vây công Mộ Niệm Niệm, nhưng sau đó bọn họ đều bỏ mạng.
Cho dù là vùng Cực Lạc hay Tu Di Thần Quốc đều phải sợ một phép trước cái tên này.
Vì vậy nên Di Tôn rất sợ Diệp Huyên sẽ kéo Mộ Niệm Niệm lẫn Đạo Tam Sinh đến tấn công vùng Cực Lạc, khi ấy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Huyên cười cười: “Ta muốn vào vùng Cực Lạc”.
Di Tôn cau mày: “Để làm gì?"
Diệp Huyên chắp hai tay lại, khẽ thi lễ: “Không dám giấu gì đại sư, ta vẫn luôn ngưỡng mộ Phật pháp, muốn được đến nghiên cứu tu tập ở quý giới để có thể nâng cao bản thân, khiến tu vi Phật pháp của mình tăng tiến hơn”.
Di Tôn nhìn hắn: “Xin công tử nói tiếng người cho”.
Diệp Huyên: “...”
Di Tôn hạ giọng nói: “Công tử có biết danh tiếng của ngươi khắp chư thiên vạn giới hiện nay là thế nào không?"
Không đợi hắn lên tiếng, ông ta đã nói: “Vô liêm sỉ, thâm độc, trơ tráo, không biết xấu hổ... Thế nhân đều gọi ngươi là kẻ vô liêm sỉ nhất tự cổ chí kim, ngươi có biết điều này không?"
Diệp Huyên chỉ cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324223/chuong-4725.html