Hắn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thật sự không phải, ta có thể thề với trời!"
Di Tôn cũng lắc đầu: “Ta từng nghe nói lời thề của Diệp công tử không khác gì đánh rắm...”
Diệp Huyên đen mặt: “Đại sư không tin nhân phẩm của ta sao? Ta là Linh Minh Kiến Tính cơ mà!"
Di Tôn chắp tay lại: “Ngã Phật cũng có lúc mù lòa”.
Má nó! Diệp Huyên thật sự không biết phải nói gì trước cái tính mềm cứng không ăn của lão hòa thượng này, bèn xoay người rời đi.
Bỗng Di Tôn lên tiếng: “Diệp công tử muốn thế nào mới bằng lòng giao ra thư phòng?"
Diệp Huyên quay lại, nghe ông ta nói tiếp: “Theo chúng ta biết, bên cạnh ngươi có một nhân vật đến từ Âm phủ, phải chứ?"
Hắn cười: “Các người biết cũng nhiều thật”.
Di Tôn lắc đầu: “Ngươi không thể chống lại Âm phủ được, Diệp công tử”.
Diệp Huyên cười: “Di Tôn đại sư, ta nghe nói Âm phủ có một vị đại năng đến từ vùng Cực Lạc các người, đúng chứ?"
Di Tôn nhìn hắn một cái: “Diệp công tử biết cũng thật nhiều”.
Diệp Huyên tỏ ra nghi ngờ: “Các người đều là người cõi trên, tại sao không thể tha cho ta chứ?"
Di Tôn chắp tay, nghiêm túc nói: “Nếu Diệp công tử bằng lòng giao ra thư phòng, chính là có thể tha cho bản thân”.
Hắn cười: “Đạo lý lưu manh gì thế này. Nó là của ta, các người đã muốn cướp lấy nó mà còn ra vẻ như ta mới là người sai”.
Di Tôn khẽ nói: “Diệp công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324222/chuong-4724.html