Đạo Tam Sinh trừng mắt nhìn: "Ý của ngươi là chúng ta phải đem một ít đồ về?"
Diệp Huyên cúi người sát bên tai Đạo Tam Sinh: "Sau này chúng ta muốn tấn công Âm phủ thì cần phải có một lượng lớn vật tư..."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tu Di Thần Quốc: "Tu Di Thần Quốc này rất giàu có, chúng ta cứ mang một chút vật tư đi, dùng nó để bổ sung vào thực lực tổng hợp của chúng ta!"
Đạo Tam Sinh mở to mắt nhìn, sau đó nói: "Ngươi nghĩ chu toàn quá!"
Nói xong, nàng ta xoay người nhìn về phía ông lão tóc trắng cùng người đàn ông kia: "Lấy hết tất cả thứ đáng tiền của Tu Di Thần Quốc các ngươi ra đi!"
Mọi người sửng sốt.
Làm gì vậy?
Muốn cướp đồ à?
Ông lão tóc trắng nhìn chằm chằm vào Đạo Tam Sinh: "Ngươi là ăn cướp à?"
Đạo Tam Sinh ngây cả người, sau đó nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta cướp đồ như vậy hình như không hay cho lắm?"
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Ai nói chúng ta cướp? Chúng ta chỉ mượn thôi!"
Đạo Tam Sinh lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Mượn thôi!"
Nói xong, nàng ta nhìn sang ông lão tóc trắng: "Mượn! Chúng ta chỉ mượn thôi! Không phải cướp!"
Ông lão tóc trắng tức đến mức suýt thổ huyết: "Không cho!"
Đạo Tam Sinh nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lại nhìn sang người đàn ông trung niên kia: "Nếu không cho mượn thì chúng ta đánh nhau đi!"
Đạo Tam Sinh không hề phí lời, nàng ta đột nhiên nắm chặt hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324208/chuong-4710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.