Diệp Huyên liếc mắt nhìn Đạo Tam Sinh, hắn có thể nhận ra, cô bé này rất kiêng kị Âm phủ.
Thực lực của cô bé này kinh khủng đến thế mà còn kiêng kị Âm phủ, có thể tưởng tượng được Âm phủ này khủng bố đến mức nào rồi.
Bấy giờ, người đàn ông trung niên kia lại nói: "Các hạ, chúng ta không có ý đối địch với ngươi, cũng không muốn dây vào Âm phủ".
Đạo Tam Sinh lạnh nhạt nói: "Ta muốn tấn công Âm phủ!"
Người đàn ông trung niên giật giật mí mắt, ông ta do dự một chốc rồi hỏi lại: "Ngươi muốn tấn công Âm phủ?"
Đạo Tam Sinh lạnh lùng hỏi ngược lại: "Không được à?"
"Một mình ngươi?"
Đạo Tam Sinh chỉ vào Diệp Huyên ở bên: "Hắn nữa!"
Diệp Huyên: "..."
Người đàn ông trung niên quay sang nhìn Diệp Huyên, chẳng mấy chốc, trong mắt ông ta ánh lên một tia ngạc nhiên: "Nguyên nhân tai ách!"
Diệp Huyên chỉ nhìn lại ông ta mà không nói gì.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Ngươi thật không đơn giản!"
Diệp Huyên cười nói: "Ý các hạ là tại sao ta còn sống đến giờ chứ gì?"
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, sau đó quay sang nhìn ông lão tóc trắng kia: "Tu Di Thần Quốc có ân oán gì với hai người bọn họ?"
Ông lão tóc trắng do dự một chốc, sau đó kể lại chuyện tình về Diệp Huyên ra
Một lát sau, người đàn ông trung niên lại quay sang nhìn Diệp Huyên, trong mắt ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324207/chuong-4709.html