Diệp Huyên trầm giọng nói: “Niệm tỷ, tấm bia đá này hiện lên gì vậy?”
Mộ Niệm Niệm cười: “Đạo thạch!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Đạo thạch là gì?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Ta cũng không biết, đi thôi!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên vội vàng đi theo: “Không… không lấy cái này à?”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn lấy à?”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “À ừm… Để thứ này dầm mưa dãi nắng ở đây cũng không hay lắm nhỉ!”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên không dám cợt nhả nữa: “Niệm tỷ, có vấn đề gì sao?”
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Đạo thạch kia, sau đó nói: “Thứ này mà ngươi cũng có thể gặp được, ngươi đúng là ma quỷ mà!”
Diệp Huyên: “…”
Mộ Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Đạo thạch, còn có tên khác là đá Tam Sinh, trên đó có ba lực lượng trong truyền thuyết, lần lượt là kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, cũng chính là Tam Sinh Quyết”.
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Thứ này, đến từ Âm phủ”.
Âm phủ!
Diệp Huyên hơi khiếp sợ.
Hắn nhớ Mộ Niệm Niệm từng nói, dù là nàng ta cũng không muốn dính dáng với nơi đó.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Lúc trước khi thiên địa sơ khai, đá này hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, dần có linh tính, sau đó vì ngộ đạo nên sinh ra hai đoạn Thần văn, chia đá thành ba đoạn, như muốn nuốt chửng vạn giới trong vũ trụ. Sau đó một vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324190/chuong-4692.html