Nói đến đây, hắn như nhớ tới điều gì, vội vàng im lặng.
Mộ Niệm Niệm cười như không cười: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyên vội lắc đầu: “Không, ta không muốn nói gì cả!”
Dứt lời, hắn xoay người, sau đó chĩa Kiếm Linh về phía tấm bia đá kia.
Nhưng hắn nhanh chóng dừng lại, lúc này, Mộ Niệm Niệm cất lời: “Yên tâm, không làm ảnh hưởng đến thanh kiếm này đâu”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Niệm tỷ, cơ thể của ta còn không chịu được, thanh kiếm này…”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên: “Đại ca à, ngươi tỉnh lại đi, thanh kiếm này mạnh hơn ngươi!”
Diệp Huyên: “…”
Kiếm này mạnh hơn mình!
Nét mặt của Diệp Huyên trở nên hơi kỳ lạ.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không tin à?”
Diệp Huyên cười hì hì, không nói lời nào.
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Sức mạnh của thanh kiếm này không chỉ nằm ở sự sắc bén, mà còn ở cảnh giới nữa”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Phàm Cảnh?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không phải Phàm Cảnh bình thường, mà là Phàm Cảnh sau khi đạt đến đỉnh cao”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”
Mộ Niệm Niệm cười: “Chỉ khi vượt qua đỉnh cao mới có thể gọi là Bình Phàm. Bình Phàm là gì? Là sau khi vượt qua đỉnh cao, cảm thấy đỉnh cao không có gì thú vị, cho nên mới chọn Bình Phàm. Có điều rất nhiều người đều hiểu sai hai từ này, vì Bình Phàm của bọn họ không phải là muốn bình thường, yên bình, mà là không thể không bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324189/chuong-4691.html