Lúc này, Tiểu U bên cạnh đột nhiên kéo góc áo Mộ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, ta thấy hắn nói rất đúng”.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Tiếp tục”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi nói kẻ yếu không có tư cách có giới hạn và nhân từ, nhưng thử hỏi xem, khi một người yếu mà hắn cũng không có giới hạn và lòng nhân từ, thì sau khi hắn trở nên mạnh thì sẽ có giới hạn và lòng nhân từ không?”
Nói rồi, hắn do dự một lát, sau lại nói: “Ta nói ví dụ cô không thể đánh được ta, có được không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ngươi nói đi!”
Diệp Huyên liếc nhìn Mộ Niệm Niệm: “Trực giác nói cho ta biết, nếu ta và ngươi song tu, ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa, nếu có một ngày ngươi yếu đi, ta nhân lúc giậu đổ bìm leo mà cưỡng ép làm ra chuyện đó với ta, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ngươi lại còn có cả suy nghĩ này!”
Diệp Huyên vội nói: “Ta chỉ là lấy ví dụ! Ví dụ thôi!”
Mộ Niệm Niệm khẽ vuốt tóc bên tai, sau đó nói: “Thật ra, đây cũng là điểm mà ta khá mâu thuẫn, ta hy vọng ngươi trở nên tàn nhẫn hơn, nhưng ta cũng hy vọng ngươi không trở nên xấu xa như vậy! Bởi vì ta ghét kiểu người không có giới hạn và nguyên tắc đó! Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, quả thực không khiến người ta thích nổi, nhưng… Chậc, quả nhiên, thế gian chẳng có chuyện gì vẹn cả đôi đường cả”.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323906/chuong-4408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.