Diệp Huyên nhìn thẳng Mộ Niệm Niệm: “Người khác không có giới hạn, đó là chuyện của người khác, nhưng Diệp Huyên ta làm người, phải có giới hạn, một thương nhân nếu không có giới hạn thì hắn chính là gian thương, một người đàn ông nếu không có giới hạn thì hắn chính là súc sinh, bởi vì chỉ có súc sinh mới đụng chuyện gì cũng có thể làm. Niệm Niệm, tàn nhẫn không có nghĩa không có giới hạn, không có nguyên tắc”.
Nói rồi hắn chỉ vào cô gái cách đó không xa: “Nàng ta đã từng làm chuyện ác, cô có thể trừng phạt nàng ta, cũng có thể giết nàng ta, thậm chí có thể phong ấn nàng ta, khiến nàng ta tiếp tục chịu đựng sự cô độc vạn năm, nhưng thật sự không nên dùng cách như vậy đối xử với nàng ta”.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang trách ta sao?”
Diệp Huyên không yếu thế nhìn thẳng Mộ Niệm Niệm: “Đúng! Ta tôn trọng cô, nhưng không có nghĩa cô có thể muốn làm gì ta thì làm. Nếu cô xem ta là bạn bè vậy mong cô hãy tôn trọng ta. Diệp Huyên ta, có thể thua, có thể chết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng một người phụ nữ có quan hệ với mình, đồng thời lại còn mượn cơ thể đối phương để đột phá, đột phá như vậy, Diệp Huyên ta là vô liêm sỉ. Con đường trở nên mạnh hơn có muôn trùng cách, cớ sao phải chọn cách này?”
Sau lưng Mộ Niệm Niệm, Tiểu U khẽ chớp mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt tươi cười.
Ở bên kia, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323905/chuong-4407.html