Diệp Huyên để tử khí ở trước mặt Linh, sau đó rụt tay về, Linh vội vàng nhào tới hấp thu những tử khí kia.
Diệp Huyên nhìn về phía A Tửu: “Sư tỷ, sao lúc trước tỷ không ngăn cản đám người Quan Thánh làm ra chuyện không có tính người kia thế?”
A Tửu lạnh nhạt đáp: “Ta đang bế quan, đến khi ta xuất quan thì bọn họ đã chết rồi!”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nghe nói bọn họ đi tìm ngươi, sau đó bị ngươi giết chết!”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Không phải ta giết!”
A Tửu lại nói: “Trên người ngươi có đại nhân quả, là một chuyện phiền phức!”
Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Sư tỷ có thể nhìn thấy nhân quả trên người ta ư?”
A Tửu nhìn Diệp Huyên, sau đó đáp: “Có thể!”
Diệp Huyên tỏ vẻ kích động!
Sư tỷ từ trên trời rơi xuống này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của mình nữa!
A Tửu chợt hỏi: “Vì sao Lục Duy muốn giết ngươi?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vì bọn họ muốn cướp thư phòng của ta”.
A Tửu hơi nhíu mày: “Thư phòng?”
Diệp Huyên gật đầu: “Linh Vực cũng muốn cướp thư phòng của ta!”
A Tửu hỏi: “Có thể xem thử không?”
Diệp Huyên gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, thư phòng xuất hiện trong tay hắn.
A Tửu nhìn thư phòng trên tay Diệp Huyên, trong mắt chứa cảm xúc kỳ lạ.
Diệp Huyên hỏi: “Sao thế?”
A Tửu nhẹ giọng nói: “Thứ này không tầm thường, phải giữ cho kỹ!”
Diệp Huyên trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323795/chuong-4297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.