Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Có thêm một người cũng không sao, đúng không?”
A Tửu ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Nhưng vẫn luôn chỉ có hai người mà!”
Diệp Huyên tỏ vẻ khổ sở: “Vậy tỷ muốn đuổi ta đi sao?”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn về phía pho tượng, sau đó khóc to: “Sư phụ! Đệ tử thật khổ! Đầu tiên là bị linh vực đuổi giết, sau đó thì bị Lục Duy đuổi giết, bây giờ gặp sư phụ, vốn tưởng rằng đã tìm thấy chỗ dựa, nhưng sư tỷ lại muốn đuổi ta khỏi sư môn, số ta thật khổ quá!”
A Tửu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta cũng đâu nói sẽ đuổi ngươi ra ngoài!”
Diệp Huyên vội vàng nhìn về phía A Tửu, A Tửu do dự một lát rồi nói: “Nhưng trên đảo vẫn luôn chỉ có hai người! Bây giờ…”
Diệp Huyên lại khóc to: “Sư phụ, ta thật thảm quá! Thật thê thảm quá hu hu…”
A Tửu trợn mắt há mồm, một lát sau, nàng ta cầm bình rượu lên uống một ngụm, sau đó nói: “Tiểu sư đệ này có hơi đáng sợ!”
Thấy Diệp Huyên vẫn còn khóc lóc, A Tửu chợt nói: “Ngươi ở lại đi!”
Diệp Huyên vội vàng dừng lại, hắn nhìn về phía A Tửu, cười hì hì: “Cảm ơn sư tỷ!”
A Tửu: “…”
Diệp Huyên cất kiếm đi, sau đó nói: “Sư tỷ, không phải tỷ muốn làm việc sao? Chúng ta đi làm việc trước đi!”
A Tửu gật đầu: “Suýt chút quên mất chuyện này rồi!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên vội vàng đuổi theo, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323794/chuong-4296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.