Diệp Huyên bước đến bên cạnh Thiên Đạo, không quấy rầy nàng ta.
Khoảng chừng một canh giờ sao, Thiên Đạo mới mở ra, nàng ta nhìn thấy Diệp Huyên, cười nói: “Vốn nghĩ cứ thế mà đi, nhưng, suy đi tính lại, vẫn phải nói lời từ biệt!”
Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Còn gặp lại chứ, đúng không?”
Thiên Đạo nhếch môi: “Chẳng biết nữa, bởi vì ta không chắc chắn ngươi có thể tiếp tục sống tiếp hay không”.
Diệp Huyên trầm mặc chốc lát, sau đó thi lễ: “Cảm ơn cô đã giúp ta nhiều như vậy!”
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên, cười: “Ta đang tính kế ngươi đấy!”
Diệp Huyên cười nói: “Có lẽ vậy! Có điều, ta vẫn phải cảm ta ngươi đã giúp đỡ ta. Có thể sau này chúng ta sẽ trở thành địch nhân, nhưng tại giờ khắc này, ta chân thành cảm tạ người đã giúp đỡ ta trong thời gian qua”.
Thiên Đạo cười: “Chúc ngươi may mắn”.
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên cứ thế nhìn Thiên Đạo rời đi, chính tại lúc này, Thiên Đạo bỗng quay đầu, cười nói: “Nhớ rằng, sau này nhớ đến nhiều nơi thăm thú, sách trong phòng ta để lại cho ngươi, lúc rảnh rỗi, đến đây đọc nhiều một chút!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ!”
Thiên Đạo vẫy tay, thoáng cái, nàng ta biến mất không thấy bóng dáng.
Đi rồi!
Nơi này, Diệp Huyền lầm vào trầm mặc.
không thể không nói, tiếp xúc với Thiên Đạo mấy ngày nay, hắn thu được rất nhiều lợi ích.
Đây là một cô gái vô cùng mạnh!
Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323635/chuong-4137.html