Diệp Huyên sững người, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, Thiên Đạo đã không còn ở đây nữa.
Diệp Huyên bước ra khỏi gian phòng trúc đã thấy Thiên Đạo đang ngồi trên mỏm đá nhỏ cách phòng trúc rất xa, trong tay nàng ta nâng một cái bát lớn, trong bát là cơm trắng và vài cọng rau thập cẩm trộn với nhau.
Nàng ta ăn rất ngon lành, khóe miệng dính đầy dầu mỡ và vụn cơm, làm mất hết hình tượng!
Diệp Huyên đi đến bên cạnh Thiên Đạo liếc nhìn nàng ta.
Thiên Đạo: “Ăn không? Thím Ma làm cho ta đấy!”
Diệp Huyên cười nói: “Có thể là bà ấy muốn cco6 gả cho cháu của bà ấy”.
Thiên Đạo bật cười: “Thật ra cháu của bà ấy không tệ, chẳng qua quá thành thật, đến mức không thể lấy vợ được”.
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Thành thật thì không lấy vợ được sao?”
Thiên Đạo lắc đầu thở dài, nàng ta đưa vụn cơm vào trong miệng, sau đó nói: “Người thành thật mà lấy vợ ư? Ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi chưa từng nghe qua câu này sao? Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu! Khoan hãy nói, ta đã từng nghiên cứu, ta cho ngươi biết, nhân loại các ngươi rất nhiều người phụ nữ rất kỳ lạ, vì sao vậy? Bởi vì ta phát hiện, rất nhiều phụ nữ đều thích đàn ông hư hỏng. trong thế tục, nhưng tên đàn ông hư hỏng kia luôn luôn có nhiều phụ nữ hơn. Ngược lại, người biết thân biết phận, sẽ không có duyên với phụ nữ”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ bởi vì thành thật?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323633/chuong-4135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.