Thiên Đạo nhìn tinh cầu tĩnh mịch kia, cười nói: “Ta giết chết bọn họ, nhưng ta giữ lại linh hồn của bọn họ, sau đó trấn áp toàn bộ ở tinh cầu này, ta cảm thấy giết sạch bọn họ như vậy thì quá thỏa mái với bọn họ rồi! Bọn họ nên trả giá đắt cho hành động của mình! Cho nên ta trấn giữ linh hồn bọn họ ở tinh cầu này, để bọn họ làm bạn với tinh cầu bị hủy diệt này”.
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười nói: “Có thấy ta tàn nhẫn không?”
Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Cô rất để ý suy nghĩ của ta sao?”
Thiên Đạo khẽ cười: “Chỉ hỏi thôi!”
Nói rồi nàng ta mở lòng bàn tay: “Nào!”
Vừa dứt lời.
Vù!
Một tiếng kiếm đột nhiên vang lên từ tinh cầu tĩnh mịch kia. Ngay sau đó, một luồng kiếm quang bất chợt xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyên, kiếm quang đó tựa như một ngôi sao băng lướt qua tinh không, cuối cùng chầm chậm rơi vào trong tay Thiên Đạo.
Kiếm quang biến mất, một thanh kiếm lơ lửng trong tay Thiên Đạo.
Thanh kiếm dài khoảng chừng ba tấc, rộng khoảng hai ngón tay, kiếm quang bóng loáng như gương, tựa như được tạo thành từ ngọc thạch, mặt sau kiếm có một chữ “Thiên”, mà ở mặt trước lại có một chữ “Đạo”.
Kiếm Thiên Đạo!
Thiên Đạo đưa kiếm cho Diệp Huyên: “Tặng cho ngươi!”
Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Cho không ta sao?”
Thiên Đạo cười nói: “Không thì sao?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tại sao?”
Thiên Đạo đưa kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323628/chuong-4130.html