Cự Viên đột nhiên hỏi: “Làm thế nào đây?”
Diệp Huyên đáp: “Rút lui!”
Cự Viên đột ngột vung cánh tay lên, chỉ trong chốc lát, cả đàn yêu thú đã rút nhanh về sau như thủy triều. Cả đám nhanh chóng lùi đến khu vực đầm lầy Vực Thẳm, nhưng những con cú vọ kia lại không hề có ý định buông tha mà vẫn dồn sức đuổi theo.
Sắc mặt Diệp Huyên sa sầm, hắn chỉ tay lên trời nhưng lại chẳng thấy bất cứ hiện tượng gì xảy ra.
Diệp Huyên thoáng cảm thấy ngại ngùng, bởi vì lúc này hắn mới nhận ra bản thân không có tu vi!
Nếu ở bên ngoài thì cái chỉ tay vừa nãy của hắn có thể tiêu diệt được cả đám cặn bã kia.
Diệp Huyên nhìn sang Cự Viên: “Liệu có đánh thắng bọn nó được không?”
Cự Viên đáp: “Có thể thử xem sao!”
Diệp Huyên liền gật đầu: “Xông lên!”
Cự Viên đột nhiên gầm thét, sau đó giậm chân bật mạnh về phía bầu trời rồi thả mình xuống đất.
Cú va chạm này tựa như một ngọn núi nhỏ rung chuyển, kinh hồn bạt vía.
Ầm ầm!
Rất nhiều con cú vọ bị chết bởi cú va chạm của Cự Viên, nhưng số lượng bên pha cú vọ lại quá đông đúc.
Diệp Huyên đột nhiên giơ tay trái lên cao: “Chiến đấu vì tự do! Giết!”
Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.
Sau lưng hắn, cả đám yêu thú cũng nhao nhao xông lên.
Tuy số lượng cú vọ khá đông nhưng yêu thú sau lưng Diệp Huyên cũng không hề ít, nên trận hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323425/chuong-3927.html