Cự Ngạc trầm ngâm.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên giơ cao tay trái: “Vì tự do!”
Cự Viên sững sờ, sau đó cũng giơ tay trái lên, gầm thét: “Vì tự do!”
Phía sau nó, vô số yêu thú đều đồng loạt gầm to.
Tự do!
Hiện giờ chúng nó chẳng khác gì thú nuôi bị nhốt trong lồng, quả thật quá oan ức.
Vì tự do!
Tự do!
Cự Ngạc thoáng trầm ngâm một hồi, sau đó nó đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, khẽ nói: “Vì tự do!”
Tiếp theo nó, trong vùng đầm lầy Vực Thẳm, vô số con cá sấu khác cũng đồng loạt hô hào.
Nhìn cảnh tượng đầm lầy Vực Thẳm hiện giờ, Diệp Huyên liền mỉm cười, hắn đi tới trước mặt Cự Ngạc rồi cất lời: “Phía sau đầm lầy Vực Thẳm là gì?”
Cự Ngạc trầm giọng: “Hẻm núi Tội Ác!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Đó là nơi thế nào?”
Vẻ mặt Cự Ngạc vẫn lạnh băng, nó bảo: “Ở đó có một đám cú vọ sinh sống, vào ban đêm, chúng nó sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi săn mồi”.
Lúc này, Cự Viên đột nhiên nói: “Đúng vậy, sơn mạch Vạn Thú của chúng ta cũng thường xuyên bị chúng nó vơ vét!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đi thôi, tới hẻm núi Tội Ác!”
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Cự Ngạc, hỏi: “Ngươi có thể lên bờ được không?”
Cự Ngạc đáp: “Có thể. Nhưng thực lực của chúng ta lúc ở trên bờ sẽ giảm xuống”.
Diệp Huyên cười đáp: “Không sao. Chúng ta đi thôi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323424/chuong-3926.html