Diệp Huyên trừng mắt: “Ý là sao?”
Cô bé đáp: “Thì là nạp năng lượng từ mặt trời đó!”
Diệp Huyên: “…”
Cô bé nhìn lướt bốn phía. Xung quanh đen kịt một màu, không có chút ánh nắng nào.
Thế rồi cô bé nói: “Lúc nào đó ngươi thử mang đi phơi nắng coi sao!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy được thôi!”
Cô bé khẽ liếm mứt quả, sau đó đưa xâu mứt trong tay cho Diệp Huyên: “Giữ giúp ta, lần sau ta tìm ngươi lấy lại”.
Dứt lời, thân hình cô bé liền mờ hẳn đi, sau đó nhanh chóng biến mất không còn gì nữa.
Diệp Huyên: “…”
Cô nhóc đó đi rồi!
Diệp Huyên nhìn Đệ Cửu trước mặt mình, rồi lại liếc bốn phía. Lúc nào rảnh phải thử phơi nắng Đệ Cửu mới được!
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn liền quay đầu nhìn sang chỗ của đám Hạo Thiên.
Những kẻ kia vẫn chưa rời đi.
Trong số đó có Hạo Thiên đã bị hủy mất thân thể!
Diệp Huyên nhìn Hạo Thiên đã bị hủy mất thân thể kia, cười hì hì: “Ngươi bảo ta gọi người tới mà, hề hề!”
Dứt lời, hắn thu Đệ Cửu về, rồi xoay người chạy mất.
Hạo Thiên vẫn đứng đó, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Tất nhiên cảm xúc lấn át hơn chính là e dè và hoảng sợ.
Cô nhóc mà lúc này Diệp Huyên gọi ra có thực lực quá nghịch thiên luôn rồi!
Gã nào dám đuổi theo Diệp Huyên nữa!
Quả thật không dám!
Một lát sau, Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323368/chuong-3870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.