Rõ ràng đối phương cũng không muốn cho hắn biết.
Lúc này, ông lão trông mộ lại nói: “Cậu đi sang bên phải, cách nơi này nghìn dặm có một cái giếng khô, đó chính là giếng Luân Hồi”.
Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm, nhưng ông lão trông mộ đã lặng lẽ biến mất.
Diệp Huyên cau mày, cứ thế đi luôn à?
Tầng chín lên tiếng: “Đi thôi!”
Diệp Huyên im lặng một hồi, sau đó xoay người biến mất.
Hắn không đi, mà thẳng thừng rời khỏi Hư Vô Duy Độ.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo, tìm đến Tiểu Đạo một lần nữa, Tiểu Đạo nhìn hắn: “Sao thế?”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Đó rốt cuộc là nơi nào?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đến đó rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Đạo im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Ông ta không dám nói với ngươi à?”
Diệp Huyên lại gật đầu.
Tiểu Đạo cất lời: “Vậy để ta nói với ngươi! Nơi đó tên là Thần Ma mộ địa!”
Thần Ma mộ địa!
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Thần? Ma?”
Tiểu Đạo ngồi xuống, sau đó nói: “Trước thời cổ đại chính là thời đại Thần Ma, mà trước thời đại Thần Ma còn có một thời đại nữa, chính là thời đại Thiên Đạo”.
Nói đến đây, nàng im lặng một lát mới nói tiếp: “Thời đại Thần Ma là thời đại của thần và ma thật sự”.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Thần và ma thật sự? Có thần sao?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Có! Ngươi biết vì sao trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323253/chuong-3755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.