“Ha ha!”
Nghe xong lời Diệp Huyên nói, Vô Hi ở cách đó không xa bỗng bật cười ha hả.
Trên mặt Thiên Tử vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững, không hề tỏ ra phẫn nộ mà vẫn rất bình tĩnh.
Nhậm Bình Sinh nhìn thoáng qua Diệp Huyên, hờ hững cất lời: “Quả thật chúng ta có phần đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng có một điều khiến ta thấy khá tò mò, đó là ngươi dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể sống tiếp đây?”
Diệp Huyên nhìn về phía Vô Hi: “Tiền bối, có vị bằng hữu nhờ ta gửi lời thăm hỏi tới ông!”
Vô Hi cười đáp: “Ngươi đang có ý đồ gì với ta sao? Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, với tình hình hiện giờ có lẽ chỉ mình ta mới giúp ngươi được, có điều ta muốn biết ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”
Diệp Huyên cười nói: “Lẽ nào tiền bối không muốn biết ai nhờ ta gửi lời thăm hỏi đến ông sao?”
Vô Hi mỉm cười: “Cũng hơi tò mò đấy!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Vô Hi, sau đó hơi cúi người: “Tiểu Đạo cô nương có nhờ tại hạ gửi lời hỏi thăm đến tiền bối”.
Tiểu Đạo!
Vừa nghe thấy vậy, Vô Hi và Nhậm Bình Sinh đều lập tức đổi sắc.
Tất nhiên là hai người họ biết cô gái được gọi là Tiểu Đạo kia.
Chẳng biết nàng ta đã sống trên đời này bao nhiêu vạn năm rồi nữa.
Nhất là Nhậm Bình Sinh, vì chuyện Đạo chủ đời thứ nhất từng có liên quan tới Tiểu Đạo kia, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323160/chuong-3662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.