Trương Văn Tú đột nhiên lại nói: “Dường như ngươi không hề lo lắng cho hắn!”
“Hắn” ở đây, tất nhiên là ám chỉ Diệp Huyên!
Nữ phu tử cười nói: “Lo cái gì chứ? Có gì mà phải lo chứ?”
Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử, nữ phu tử hỏi ngược lại: “Hình như ngươi rất lo lắng cho hắn!”
Trương Văn Tú hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Nữ phu tử lắc đầu: “Không có vấn đề gì! Ngươi cũng đừng quá lo lắng, bởi vì kẻ mặt dày, thì đều không dễ chết như thế đâu, ta và ngươi vẫn nên đột phá Luân Hồi Cảnh thì hơn, bằng không, sau này xảy ra đánh nhau chỉ có thể đứng một bên mà nhìn”.
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Trương Văn Tú nhìn về phía xa xăm, trầm mặc, nhưng trong mắt nàng ta lại hiện lên một tia lo âu.
Một bên khác.
Người đàn ông áo trắng đang ở trên một đám mây, hắn ta đang ngồi xếp bằng trên mây, cơ thể đang bắt đầu khôi phục từng chút từng chút một.
Lúc này, Nguyên Thiên kia đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng, Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Bệ hạ, giờ là thời điểm tốt nhất để chúng ta tiêu diệt Thư viện Vạn Duy và Phù Văn Tông!”
Người đàn ông áo trắng mở mắt ra: “Diệt một Phù Văn Tông và một Thư viện Vạn Duy thì có ích gì? Ngươi có thể lấy được thư phòng kia sao? Ngươi có thể giải quyết vấn đề thực sự sao?”
Nguyên Thiên khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ cứ tha cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322929/chuong-3431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.