"Nhân loại!"
Ông lão bỗng ồm ồm kêu lên: “Đây chính là Linh Tổ Chi Khí! Linh Tổ Chi Khí đấy! Ngươi... ngươi lại quen biết với một vị Linh tổ ư? Kh- không thể nào!"
Linh tổ?
Diệp Huyên trợn to mắt: “Nhóc con màu trắng kia chính là Linh tổ?!"
"Chắc chắn là thế!"
Ông lão nói, ánh mắt khi nhìn Diệp Huyên đã có thêm mấy phần kiêng kỵ.
Tên này đều quen biết toàn những nhân vật gì thế này?
Điên cuồng quá rồi!
Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Linh Nhi: “Muội còn bao nhiêu linh khí ấy?"
Cô bé tròn xoe mắt: “Đủ dùng!”
"Vậy là tốt rồi”.
Diệp Huyên bật cười rồi nói với ông lão: “Ta còn có việc, xin cáo từ tiền bối”.
Ông ta quay qua dặn dò vượn khổng lồ với vẻ nghiêm nghị: “Phải biết nghe lời, hiểu chưa?"
Nó vội vàng gật đầu rồi đi đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Tiểu Linh Nhi hớn hở hỏi Diệp Huyên: “Cho nó theo giúp muội nhé?"
Diệp Huyên cười đáp: “Tất nhiên là được rồi”.
Cứ thế, Lệ Viên đã trở thành hầu cận của Tiểu Linh Nhi.
Một chốc sau, Diệp Huyên đưa Tiểu Phạn rời đi, để lại ông lão nhìn theo bóng lưng họ, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc ấy, một cô gái xuất hiện bên cạnh ông ta.
Còn ai khác ngoài Huyền Ngoa.
Nàng ta dõi mắt nhìn theo: “Ông tin hắn là chuyển kiếp của vị kỳ nhân kia?"
Ông lão lắc đầu: “Có quỷ mới tin hắn!"
Huyền Ngoa bật cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322889/chuong-3391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.