Diệp Huyên lại nói: “Ta sẽ không làm khó các hạ, chỉ cần các hạ không liên thủ cùng Dị Thú Kinh là được”.
Ông lão vội đồng ý: “Tất nhiên sẽ không!"
Diệp Huyên gật đầu: “Ngoài ra còn một việc nữa, ta muốn mang theo một ít dị thú ra ngoài cùng ta... ừm, giải cứu thế giới”.
Ông lão chần chừ: “Sức mạnh của dị thú nơi này e rằng không đủ để chống lại Ngũ Duy Kiếp”.
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Không được, nếu ông cũng có tư tưởng đó thì thế giới này tàn rồi. Ông xem ta này, sức mạnh tuy chẳng được bao nhiêu nhưng không phải vẫn luôn phấn đấu vì tương lai của thế giới này đó sao?"
Ông lão khẽ nói: “Cũng phải”.
Diệp Huyên chỉ nhìn ông ta, không nói gì.
Ông lão nhìn lại, do dự một hồi rồi nói: “Các hạ, ta không thể theo ngươi cùng đi, nhưng ta có một đứa cháu không nên thân, sẽ bảo nó theo ngươi, góp một phần sức lực cho thế giới này, ngươi thấy thế nào?"
Diệp Huyên mừng thầm trong bụng, trên mặt vẫn không biến sắc: “Tất nhiên là được rồi”.
Ông lão gật gù rồi nghiêng đầu: “Ra đây”.
Lời vừa dứt, một vật thể khổng lồ cách đó mấy trăm dặm về bên phải bỗng rầm rầm đứng dậy.
Diệp Huyên nhìn nó mà không khỏi ngây ra.
Bởi vì đó chính là con vượn khổng lồ hắn từng gặp!
Hắn sửng sốt hỏi ông lão: “Đây... đây là cháu của ông á?"
Đối phương gật đầu: “Tên nó là Lệ Viên, trời sinh tính hung ác, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322888/chuong-3390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.