Diệp Huyên hỏi: “Nguyên liệu gì?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Vảy của Chúc Long!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Vảy của Chúc Long? Chúc Long là thứ gì?”
Khoé miệng ông lão giật giật: “Chúc Long không phải đồ vật, là dị thú, từng đứng đầu trên bảng dị thú, lúc đó vì bảo vệ dị thú mà chống lại Ngũ Duy Kiếp với vị kỳ nhân kia”.
Mí mắt Diệp Huyên giật giật: “Nó còn sống không?”
Ông lão tóc trắng lắc đầu: “Sao có thể, nó gánh chịu đa phần lực lượng của Ngũ Duy Kiếp, bị thương rất nặng, cuối cùng bỏ mình rồi, vị kỳ nhân kia đã đưa nó đến nơi này”.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía cuối chân trời, nhẹ giọng nói: “Ở núi Chương Vĩ cách nơi này nghìn dặm”.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Nó đã chết, ta đi lấy vảy của nó, như thế có phải không đúng lắm không?”
Ông lão tóc trắng nhìn Diệp Huyên: “Nếu là người khác đi lấy chắc chắn sẽ chết không toàn thây, nhưng ngươi đi lấy có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn”.
Diệp Huyên: “…”
Tầng chín đột nhiên nổi giận: “Con mẹ nó, lại là như thế, đúng là không có thiên lý. Để ông đây chết quách đi cho xong, đều là người sao lại khác biệt lớn như thế chứ?”
Nghe thấy lời của tầng chín, Diệp Huyên cạn lời, thầm nói trong lòng: “Tiền bối, người có cần phản ứng mạnh như thế không?”
“Cần!”
Tầng chín nói với vẻ giận dữ: “Ngươi có biết trước đây ta tu luyện như thế nào không? Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322879/chuong-3381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.