Chương trước
Chương sau
Thanh Nhi!

Nghĩ đến cô gái đó, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên u ám.

Đó là cô gái cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên!

Đáng tiếc là sẽ không còn được gặp lại nàng nữa!


Dường như cảm nhận được cảm xúc của Diệp Huyên, Tiểu Phạn chợt nhẹ nhàng kéo tay hắn, Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười khẽ: “Không sao!”

Tiểu Phạn gật đầu, sau đó lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Diệp Huyên.

Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, hắn lấy kẹo hồ lô mở nó ra, sau đó bắt đầu ăn.

Không thể từ chối ý tốt của cô bé được.

Thấy Diệp Huyên ăn, rõ ràng Tiểu Phạn rất vui vẻ, nhưng cô bé không cười, chỉ là trong mắt có nhiều hơn chút cảm xúc khác mà thôi.

Lúc này, ông lão tóc trắng chợt cất lời: “Ba thanh kiếm này của ngươi… rất thú vị!”

Diệp Huyên nhìn ông lão: “Sao lại nói thế?”

Ông lão tóc trắng chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Có lẽ vẫn còn một thanh kiếm nữa!”

Diệp Huyên nhìn ông lão, ông lão này đúng là có tài! Hắn không nghĩ nhiều nữa, lập tức lấy kiếm của cô gái váy trắng ra.

Khi nhìn thấy kiếm của cô gái váy trắng, ông lão tóc trắng lập tức híp mắt lại: “Phàm Kiếm!”

Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối cũng biết Phàm Kiếm sao?”

Ông lão tóc trắng nói: “Ta biết Phàm Kiếm lạ lắm à?”

Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Đương nhiên là không, chỉ muốn hỏi tiền bối đã từng thấy Phàm Kiếm rồi sao?”

Ông lão tóc trắng im lặng.

Diệp Huyên nhìn ông lão, một lát sau, ông ta nhìn Tiểu Phạn ở bên cạnh: “Kiếm của nàng chính là Phàm Kiếm”.

Phàm Kiếm!

Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người.

Lúc này, ông lão tóc trắng lại nói: “Nhưng kiếm của nàng không mạnh bằng thanh kiếm của ngươi, chủ của thanh kiếm này của người có thực lực không thua gì Tiên Tri”.

Diệp Huyên im lặng, không ngờ chỉ với một thanh kiếm mà ông lão đã có thể suy đoán ra thực lực của cô gái váy trắng!

Ông lão lại nhẹ giọng nói: “Trước giờ, thế giới này chưa từng thiếu cao thủ”.

Nói xong, ông ta trả kiếm của cô gái váy trắng lại cho Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi có cấp bậc quá cao, ta không làm gì được. Bốn thanh kiếm này của ngươi có hai thanh kiếm bị phong ấn rồi”.

Diệp Huyên nhìn kiếm của Tiểu Thất và thanh Hắc kiếm này: “Là hai thanh kiếm này sao?”

Ông lão tóc trắng gật đầu: “Hai thanh kiếm này có lực lượng đặc biệt, nhưng đa phần đều đã bị phong ấn, đợi lát nữa ta sẽ mở phong ấn giúp ngươi”.

Nói xong, ông ta nhìn về phía kiếm Thiên Tru: “Ngươi có muốn khiến thanh kiếp này trở nên siêu cấp cường đại không?”

Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Siêu cấp cường đại là có ý gì?”

Ông lão tóc trắng cười nói: “Chính là kiểu rất lợi hại ấy. Nhưng ta cần một loại nguyên liệu, ngươi phải tự đi lấy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.