Liên Thiển nói: “Cánh cổng Vĩnh Sinh, bước vào trong đó là sẽ tới được vùng đất Vĩnh Sinh, ngươi chắc chắn muốn vào chứ?”
Diệp Huyên đáp: “Không muốn!”
Dứt lời, hắn quay người nhìn về phía dải sáng lờ mờ ở chân trời, đó chính là Diệp Liên.
Diệp Huyên im lặng một thoáng, sau đó đột nhiên hét to: “Liên Nhi, hứa với anh, đừng có vào đây tìm anh đấy, nhớ sống cho thật tốt, đợi anh quay về gặp em, chỉ mười ngày thôi. Nhớ nghe lời đó!”
Nói rồi, hắn quay người, nhanh chóng lao vụt về phía cánh cổng Vĩnh Sinh.
Diệp Huyên vừa biến mất thì đám Nguyên Thiên cũng liền xuất hiện.
Diệp Liên vừa muốn xông vào thì liền bị nữ phu tử ngăn cản.
Diệp Liên nhìn nữ phu tử. Nàng ta lắc đầu, sau đó truyền âm: “Cô biết thân phận của hắn mà, hắn vào trong thì may ra có cơ hội sống, còn cô, nếu bước vào thì chắc chắn sẽ chết!”
Diệp Liên nắm chặt hai tay, vẻ mặt đanh lại. Nữ phu tử lại nói: “Chờ hắn ra! Hãy tin ở hắn!”
Diệp Liên khẽ nhắm mắt, giọng run run: “Đó là vùng đất Vĩnh Sinh mà!”
Nữ phu tử trầm giọng: “Cô là người thân cận nhất với hắn, nếu cô không tin thì còn ai tin hắn đây!”
Diệp Liên nhắm chặt mắt, cả người run nhè nhẹ.
Còn đám người Nguyên Thiên thì lộ rõ sắc mặt khó coi cùng cực.
Diệp Huyên thật sự tiến vào vùng đất Vĩnh Sinh rồi!
Làm thế nào bây giờ?
Vào đó sao?
Nơi đó là vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322805/chuong-3307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.