Nghĩ tới đây, Diệp Huyên lắc đầu thở dài, rắc rối lớn rồi đây.
Giờ hắn đang giữ bảo vật trong tay, người đến tìm hắn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Phiền quá đi!
Diệp Huyên lại lắc đầu. Như nghĩ tới điều gì, hắn quay qua nhìn Vương Thiên Nhai: “Phó viện trưởng, ta phải làm thế nào mới có thể vào nội viện?” Vương Thiên Nhai nhìn Diệp Huyên: “Cậu muốn vào nội viện ngay bây giờ sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Giờ hắn đã cảm nhận được nguy cơ, một nguy cơ rất lớn. Hắn nhất định phải cố gắng hết sức để tăng thực lực của mình lên, vả lại chuyện của Việt Kỳ cũng không thể trì hoãn thêm nữa.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Vương Thiên Nhai trầm giọng nói: “Nếu bây giờ cậu vào nội viện chắc chắn sẽ bị Nam Sơn nhằm vào. Cậu...”
Diệp Huyên cười bảo: “Không sao”.
Vương Thiên Nhai nhìn Diệp Huyên. Sau một lúc yên lặng, ông ta bảo: “Nếu cậu muốn vào nội viện, cậu có thể vào bất cứ lúc nào”. ! Diệp Huyên sửng sốt: “Đơn giản vậy ư?”
Vương Thiên Nhai lắc đầu cười: “Dù sao thì cậu cũng là một vị Kiếm Tiên!”
Ông ta tạm dừng: “Đi theo ta!”
Cứ thế, Diệp Huyên đi theo Vương Thiên Nhai. Sau khoảng nửa canh giờ, hai người tới chỗ sâu trong một dãy núi.
Lúc này Diệp Huyên bỗng dừng lại, hắn cười nói: “Vương phó viện trưởng, đây không phải đường đến nội viện đúng không?”
Vương Thiên Nhai quay người lại, ông ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Món bảo vật đứng đầu bảng treo thưởng tinh tế đang nằm trong tay cậu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320225/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.