Rời đi!
Trên núi, mấy người Mặc Vân Khởi đều nhìn về phía Diệp Huyên.
Lục Cửu Ca trầm giọng nói: “Đừng hành động theo cảm tính!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải hành động theo cảm tính”.
Nói xong, hắn nhìn xuống bên dưới: “Những người này, không đáng để Diệp Huyên ta và mọi người liều mạng vì bọn họ. Chúng ta không có năng lực làm Chúa cứu thế, điều chúng ta có thể làm chính là cố gắng bảo vệ tốt cho bản thân”.
Mọi người im lặng.
Thất vọng!
Không thể không nói, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy thất vọng.
Sở dĩ xung quanh Khương Quốc có thể yên ổn như vậy đương nhiên là vì Diệp Huyên và học viện Thương Lan, mà bây giờ, bọn họ không thua Liên Minh Hộ Giới, lại thua bởi những người bọn họ đang bảo vệ.
Mặc Vân Khởi lắc đầu thở dài: “Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo”.
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu rời đi thì chuẩn bị đi đâu?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Giải tán ngay tại đây!”
“Giải tán!”
Mọi người đều sửng sốt.
Mặc Vân Khởi sờ trán Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ, đừng nói là ngươi… ngươi bị sốt rồi nhé?”
Lúc này, Kiếm Sở Sở ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nên giải tán!”
Mọi người nhìn về phía Kiếm Sở Sở, nàng ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ Liên Minh Hộ Giới đích thân ra tay, tình hình đã hoàn toàn khác rồi. Chúng ta chỉ có thể giải tán mới có thể tự vệ thôi!”
Tự vệ!
Diệp Huyên gật đầu: “Thật ra cũng không phải giải tán thật, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320022/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.