Khương Quốc, Thanh Châu.
Học viện Thương Lan.
Giờ đây học viện Thương Lan đã trở thành một đống đổ nát, không chỉ ban đầu điện Thương Lan và các điện khác bị phá hủy, ngay cả ngọn núi Thương Lan cũng bị phá hủy một nửa.
Diệp Huyên dẫn ba người Mặc Vân Khởi đi tới trước một đống đổ nát, Diệp Huyên vào trong đống đổ nát, hắn tìm một hồi, sau đó tìm được một thứ.
Bình rượu hồ lô!
Bình rượu hồ lô của lão Kỷ!
Khi nhìn thấy bình rượu hồ lô, trong mắt của Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đang đứng cách đó không xa lập tức ươn ướt.
Kỷ An Chi hơi cúi đầu, hai tay siết chặt.
Diệp Huyên nắm chặt bình rượu hồ lô, sau đó hắn treo bình rượu ở bên hông rồi nhìn đống đổ nát trước mắt. Sau một hồi im lặng, hắn quỳ xuống.
Quỳ!
Cả đời này, ngoại trừ lúc trước bắt người khác quỳ xuống với muội muội, Diệp Huyên hắn chưa bao giờ quỳ trước người nào.
Lần đầu hắn đến học viện Thương Lan là vì lão Kỷ đã cứu muội muội, nhưng sau đó hắn thật lòng thích nơi này.
Nơi đây không có lục đục với nhau, không có ngươi chết ta sống! Tại đây, hắn cảm nhận được sự ấm ấp mà nhà họ Diệp ở Thanh Thành không có!
Lúc này, ba người Mặc Vân Khởi bước tới bên cạnh Diệp Huyên, cả ba chậm rãi quỳ xuống.
Bốn người lạy ba lạy với đống đổ nát trước mặt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319726/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.