Diệp Huyên ngự kiếm quay người rời đi, chỉ là tốc độ của hắn hiện giờ quá chậm rồi!
Quá chậm, quá là chậm luôn!
Giống như một con rùa đen đang bò vậy!
Ở sau lưng Diệp Huyên, Bạch Trạch ngẩn ra quan sát mọi chuyện!
Ngự kiếm phi hành!
Đúng là Diệp Huyên đang ngự kiếm phi hành, nhưng hình như có gì đó rất lạ…
Không lâu sau, Diệp Huyên ngự kiếm đi tới trước một rừng rậm, đúng lúc đó, người đang chạy trốn cách đó không xa ngừng lại!
Người này chính là Mặc Vân Khởi đang điên cuồng tu luyện!
Mặc Vân Khởi nhìn Diệp Huyên đang ngự kiếm ở phía xa, nét mặt tỏ rõ vẻ kinh ngạc: “Diệp thổ phỉ… Ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?”
Diệp Huyên chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Mặc Vân Khởi: “Xin hãy gọi ta là Diệp Kiếm tiên, cảm ơn!”
Nói xong hắn ngự kiếm đi về phía xa xa.
Mặc Vân Khởi trợn mắt há hốc mồm quan sát hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh: “Tên này…”
Không biết bao lâu sau, Diệp Huyên ngự kiếm đi tới chỗ ở của lão Kỷ, đáng tiếc là hắn không thể nào bay qua tường được bởi vì khoảng cách giữa kiếm và mặt đất thật sự là quá gần nhau!
Vậy là Diệp Huyên cứ thế ngự kiếm đi qua cửa lớn.
Lão Kỷ đang nằm trên ghế, vẫn như trước đây, toàn thân ông ta tỏa ra mùi rượu khó ngửi.
Đúng lúc này, lão Kỷ đột nhiên mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319680/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.