Diệp Huyên cõng muội muội đi không bao lâu thì đột nhiên dừng lại.
Có ba người đứng ở phía trước cách chỗ hắn không xa!
Chính là ba người Khương Niệm!
Bọn họ đi tới trước mặt Diệp Huyên, Khương Niệm cười khẽ: “Chúng ta đến tiễn Diệp công tử!”
Diệp Huyên buông muội muội xuống, chắp tay với ba người: “Cảm ơn!”
Khương Niệm cười, lão lấy một bình bạch ngọc ra đưa cho Diệp Huyên: “Trong đây là đan Dưỡng Sinh, có tổng cộng ba mươi viên, là chút tấm lòng của ba nhà chúng ta, mong cậu vui lòng nhận cho!”
Đan Dưỡng Sinh!
Diệp Huyên nhìn ba người một cái, hơi khó hiểu.
Dường như biết Diệp Huyên khó hiểu, Khương Niệm cười nói: “Ta xin nói thẳng, ba người chúng ta muốn kết bạn với Diệp thiếu gia. Dù Diệp thiếu gia đã không còn là người nhà họ Diệp, nhưng Diệp thiếu gia vẫn là người của Thanh Thành, cậu đi ra từ đây, sau này nếu nổi tiếng, mấy ông già ta cũng có thể được thơm lây!”
Diệp Huyên nhận lấy bình bạch ngọc, sau đó hơi cúi người: “Cảm ơn!”
Dù không muốn mang ơn người khác lắm, nhưng hắn thật sự cần đan Dưỡng Sinh này. Vì muội muội, ơn nghĩa lớn hơn nữa hắn cũng chịu!
Lúc này, Lý Ngọc hỏi: “Diệp thiếu gia muốn đến Đế Đô sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta muốn đến học viện Thương Mộc ở Đế Đô!”
Lý Ngọc cười khẽ, hắn ta vẫy tay một cái, chẳng mấy chốc, có một chiếc xe ngựa chạy đến từ trong thành.
Hắn ta cười nói: “Lần này đến Đế Đô đường xá xa xôi, nếu đi bộ e rằng phải đi hơn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319538/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.