Nói rồi, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, lúc này đây, tim của hắn không hiểu tại sao lại nhói lên.
Từ Thanh Thành đi đến hiện tại, chính hắn cứ mãi mê tu luyện, bỏ quên biết bao người ở cạnh.
Trải qua rất nhiều chuyện, trưởng thành lên rất nhiều lần, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ.
Hắn vượt qua được kẻ địch, đồng thời cũng bỏ lại cố nhân ở đằng sau.
Nhưng đời hắn thật sự rất khổ!
Nếu không liều mạng tu luyện, sao có thể dễ dàng sống sót?
Trong một khoảng trời tuyết giá, một cô gái ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt chậm rãi nhắm lại, xung quanh gió lạnh rít gào, lạnh cắt da cắt thịt.
Lúc này, trên mặt tuyết đột nhiên vang lên tiếng tuyết vỡ giòn tan.
Lông mày của cô gái hơi nhíu lại, nàng ta mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi về phía mình.
Khi nhìn rõ người đàn ông, nàng ta chợt sững người tại chỗ.
Người đàn ông đi tới trước mặt nàng ta, cười khẽ: “Thiên Mạt cô nương, đã lâu không gặp”.
Cô gái tên Thiên Mạt không biến sắc: “Thì ra là Kiếm chủ Nhân Gian à, sao hôm nay lại có thời gian tới chốn này thế?”
Diệp Huyên tiến thêm một bước, nhẹ nhàng gạt đi bông tuyết trên mái tóc Thiên Mạt, khẽ nói: “Ta nhớ cô!”
Người Thiên Mạt cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627930/chuong-12198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.