Hồng Trần đột nhiên chỉ chỉ kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên: “Người tạo ra thanh kiếm này hẳn là có thể thật sự giết chết những thần linh này.”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết, nhưng mà, ta không muốn để nàng ra tay!”
Hồng Trần nhíu mày, rất nhanh, dường như nghĩ đến điều gì, nàng ta trầm giọng nói: “Diệp công tử là muốn vượt qua chính mình?”
Diệp Huyên có hơi kinh ngạc!
Cô gái này thoạt nhìn có vẻ tuỳ tiện, kỳ thực tâm tư vô cùng tinh tế!
Hồng Trần lại nói: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Hồng Trần cô nương, ý của cô thế nào?”
Hồng Trần im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Nếu như khó xử, vậy...”
Nói xong, hắn dừng lại một chút, lại nói: “Vậy giúp ta một trăm năm, một trăm năm sau, cô nương liền có thể rời đi, thế nào?”
Nghe vậy, Khâm Thiên Đạo ở một bên biểu cảm lập tức cứng đờ!
Mẹ nó!
Ta còn nghĩ ngươi muốn nói nếu là khó xử, vậy thì thôi!
Hồng Trần nghe những lời Diệp Huyên nói, lắc đầu cười: “Diệp công tử, lời nói này của ngươi doạ ta giật cả mình!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta quả thật rất cần sự trợ giúp của cô nương!”
Đây là một cao thủ, bất luận như thế nào cũng không thể để nàng ta đi!
Hồng Trần suy nghĩ, sau đó nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627783/chuong-12139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.