Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ?"
Vô Biên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lăn lộn thêm mấy nghìn năm nữa!"
Diệp Huyên cười ha ha: "Thật ra ta cũng muốn vậy, nhưng đám Thần Linh kia không cho ta thời gian mà! Nếu bây giờ ta bảo muội muội ra tay thì cả đời này cũng không thể phá thần được nữa rồi!"
Vô Biên Chủ khẽ thở dài.
Như Diệp Huyên nói, nếu bây giờ hắn lại gọi người thì thật sự đừng nghĩ đến việc phá thần nữa.
Hễ gặp khó khăn là lại gọi muội muội ra, vậy thì làm sao mà phá thần?
Hơn nữa ai dám đảm bảo qua được cửa ải Thần Linh này thì kẻ địch của cửa ải tiếp theo sẽ không mạnh bằng Thần Linh?
Lúc ấy chẳng lẽ lại phải gọi người, sau đó cứ sống mấy chục triệu năm không tiến bộ?
Như vậy chẳng phải sẽ thành một vòng lập vô tận sao?
Diệp Huyên cười nói: “Không gọi Tam Kiếm là giới hạn cuối cùng của ta rồi!”
Vô Biên lắc đầu rồi cười: “Qủa thật”.
Nói thật, nếu Diệp Huyên không muốn tự đột phá bản thân, thì thử hỏi thế gian này có ai có thể làm tổn thương được hắn?
Một câu thôi, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ vũ trụ này sẽ được mai táng trong tích tắc.
Thần Linh?
Đừng thấy những Thần Linh kia vô cùng mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627416/chuong-12014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.