Nếu Diệp Huyên lựa chọn con đường tự phá thần mà không thể ra ngoài, thì đương nhiên sẽ phải chết!
Cậu bé lại nói: “Con đường thứ hai là Diệp công tử có thể tiếp tục làm Kháo Sơn Vương, nếu Diệp công tử chọn con đường này, thì đương nhiên trong thiên hạ sẽ không ai cố thể giết Diệp công tử, dù tất cả mọi người hợp tác với nhau cũng không thể làm gì được ngài. Nhưng…”
Nói đến đây, cậu bé nhìn Diệp Huyên: “Ngài sẽ mãi mãi không thể phá được thần trong lòng, lúc đối mặt với cô gái váy trắng kia, ngài sẽ mãi mãi không thể cảm nhận được nỗi cô đơn của nàng. Hơn nữa, chênh lệch giữa hai người sẽ ngày càng lớn, lớn đến mức ngài không thể nào tưởng tượng nổi”.
Diệp Huyên im lặng.
Cậu bé đột nhiên nhìn về phía Vô Biên Chủ: “Ông là Vô Biên đúng không?”
Vô Biên Chủ nhìn cậu bé: “Sao, sư phụ của ngươi cũng có nhắn nhỉ gì với ta à?”
Đạo Đồng gật đầu: “Sư phụ nói, năm đó người thật sự hơi mắc nợ ông!’
Vô Biên hỏi: “Vậy ông ta có nói muốn đền bù cho ta thế nào không?”
Cậu bé lắc đầu: “Không có!”
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm cậu bé, không nói một lời.
Cậu bé nói tiếp: “Nhưng sư phụ có nói, người đã cho ông sự tự do chân chính rồi, tương lai của ông nằm trong tay ông, người sẽ không nhúng tay vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627324/chuong-11982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.