Diệp Huyên nhíu mày: “Nơi này là?”
Vô Biên Chủ chỉ về phía mảnh đất hoang tàn kia: “Có biết đây là nơi nào không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Vô Biên Chủ cười nói: “Đây là nền văn minh thứ nhất dưới thế giới Hư Chân, nền văn minh sơ khai”.
Nền văn minh sơ khai!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Còn ở trên Thái Sơ tộc luôn sao?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng thế, năm đó Thái Sơ tộc chỉ là một thành viên trong nền văn minh này mà thôi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thái Sơ tộc chỉ là một thành viên trong nền văn minh này?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Nền văn minh sơ khai là nền văn mình đứng đầu dưới thế giới Hư Chân, nhưng ngươi đừng cho rằng nó yếu, thật ra thì bọn họ rất mạnh. Mà người mạnh nhất năm đó còn không phải người của Thái Sơ Thần Tộc, mà là Đại Hoang tộc, tiếc là năm đó Đại Hoang tộc đại chiến với Thái Sơ Thần Tộc đã bị tiêu diệt rồi!”
Nói đến đây, ông ta cười khẽ, sau đó nói tiếp: “Ta biết chắc chắn ngươi thấy nghi ngờ vì sao Đại Hoang tộc mạnh hơn Thái Sơ Thần Tộc mà lại bị Thái Sơ Thần Tộc tiêu diệt!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Vô Biên Chủ nói: “Vì tiên tổ của Thái Sơ Thần Tộc, cũng chính là cường giả đã tiến lên thế giới Hư Chân kia. Năm đó ông ta nhẫn nhịn hơn nghìn năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626980/chuong-11841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.