Người bảo vệ đáp: “Vô Biên Thành”.
Diệp Huyên nói: “Dẫn ta tới đó đi”.
Người bảo vệ nhìn hắn rồi gật đầu: “Được”.
Cả hai biến mất tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên và người bảo vệ đã đến Vô Biên Thành, toà thành này không lớn, dân số chưa tới một triệu người.
Mà Diệp Huyên phát hiện nền văn minh Võ đạo của nơi này cũng không cao lắm.
Điều này hơi bất bình thường!
Theo lý mà nói, Vô Biên Chủ cũng là một đại lão, nền văn minh Võ đạo nơi vũ trụ ông ta ở hẳn là rất cao mới phải.
Hư ảnh nói: “Tới nơi ở trước đây của Vô Biên Chủ sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Người bảo vệ dẫn Diệp Huyên tới một con sông, cách bờ sông không xa có một thôn làng.
Người bảo vệ khẽ nói: “Đây là nơi Vô Biên Chủ từng sống”.
Diệp Huyên hỏi: “Ông ta có còn người thân sống ở đây không?”
Người bảo vệ trả lời: “Còn!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn người bảo vệ, người bảo vệ nói tiếp: “Nhưng không phải người thân cùng nhánh với ông ấy”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Đi xem xem”.
Nói xong hắn và người bảo vệ đi vào trong thôn, thôn không có bao nhiêu người, chỉ có mấy chục hộ gia đình.
Hai người lạ đột nhiên đi vào khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626715/chuong-11733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.