Hư ảnh lưỡng lự nhưng rồi vẫn nói: “Người ngoài không được tự tiện xâm vào thời không tuế nguyệt, nghịch loạn thời không…”
Diệp Huyên nhìn hư ảnh, đạo ấn bỗng dưng xuất hiện.
Nhìn thấy đạo ấn giữa chân mày Diệp Huyên, hư ảnh sửng sốt.
Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ đã được chưa?”
Hư ảnh run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi trộm ở đâu đấy?”
Ánh mắt Diệp Huyên lập tức trở nên lạnh lùng: “Trộm? Ngươi đùa gì đấy?”
Hư ảnh vội nói: “Không… Chủ nhân đã biến mất mấy nghìn năm rồi…”
Diệp Huyên nói: “Vậy nên ngươi cho rằng ông ta đã chết rồi hả?”
Hư ảnh vội lắc đầu: “Không! Ta không dám nghĩ thế!”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Bây giờ ta muốn đi xem vũ trụ Vô Biên, có vấn đề gì không?”
Hư ảnh đáp: “Không có vấn đề gì”.
Diệp Huyên đi về nơi xa, dường như nghĩ tới gì đó, hắn quay lại nhìn hư ảnh: “Ngươi đi theo ta đi”.
Hư ảnh đáp ngay: “Được!”
Trong thời không tuế nguyệt, Diệp Huyên nhìn quanh rồi nhíu mày: “Vì sao không nhìn thấy quá trình tuế nguyệt ở vũ trụ này?”
Vẻ mặt hư ảnh rất nghi hoặc.
Lúc này Tiểu Bút lên tiếng: “Không phải ta đã nói cho cậu rồi à? Ở một thế giới nếu có người nào đặc biệt thì có thể chặn được thiên cơ”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626713/chuong-11732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.