Còn bọn họ thì không biết phải ngâm mình ở đây thêm bao lâu nữa!
Ông lão đứng cạnh Diệp Huyên mở miệng: “Diệp thiếu, tại hạ là Viên Thiên Quân, mong được làm quen”.
Hắn cười đáp: “Ta là Diệp Huyên, còn đây là Tín công chúa, bạn ta”.
Viên Thiên Quân: “Diệp thiếu định khi nào đến thử sức với cánh cửa?"
Diệp Huyên suy nghĩ rồi đáp: “Phải xử lý một vài việc trước đã”.
Viên Thiên Quân nghiêm túc nói: “Nếu có gì cần thì cậu chỉ cần nói một tiếng là được”.
Diệp Huyên hỏi: “Các người có xuống dưới được không?"
Viên Thiên Quân lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên tò mò: “Vì sao?"
Viên Thiên Quân: “Pháp tắc Đại Đạo quy định, phàm là người bước vào thời không Linh Độ đều không thể bước ra ngoài được nữa, bằng không sẽ phá vỡ cân bằng”.
Diệp Huyên: “Là do chủ nhân bút Đại đạo đặt ra?"
Viên Thiên Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên tần ngần hỏi: “Chắc hai ta vẫn có thể đi nhỉ?"
Bây giờ hắn chẳng có tâm tình đi vượt ải gì sất.
Nội một tia sét của đồi Phong Bạo thôi đã đủ đánh hắn thành đống than rồi.
Vẫn còn yếu quá, phải mài giũa thêm một thời gian mới được.
Lời này của hắn làm Viên Thiên Quân cũng do dự theo: “Ta không biết nữa, cậu có thể thử xem”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626616/chuong-11693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.