Diệp Huyên nói: “Ông cũng đừng dong dài nữa, dứt khoát cho chút lợi ích thực tế đi!”
Ông lão áo choàng mỉm cười, sau đó mở bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Tín công chúa.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Cái gì vậy?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Vị cô nương này có thiên phú cực cao, hạn mức tối đa cũng rất cao, nhưng thời đại nàng ta đang ở có nền văn minh võ đạo quá thấp, mặc dù có tâm pháp Vũ Trụ và tâm pháp Thái Sơ này, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Trong nhẫn chứa đồ là một phần truyền thừa, một phần truyền thừa võ đạo của thời đại mạt pháp ta, trong đó có rất nhiều phương pháp tu luyện huyền ảo mà mạnh mẽ, bao gồm thần thông, bí thuật, thuật chiêm tinh… tóm lại rất toàn diện, hẳn sẽ có trợ giúp lớn cho cô nương này!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa, Tín công chúa nghiêm mặt nói: “Cảm ơn!”
Ông lão áo choàng cười nói: “Khách sáo rồi!”
Nói xong, ông ta lại nhìn Diệp Huyên: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta không thể ở bên ngoài quá lâu, nếu không, năng lượng tiêu hao quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến bản thể của ta! Cho nên, ta phải biến mất rồi!”
Nói đến đây, ông ta cúi thấp người thi lễ với Diệp Huyên: “Ta hi vọng ngươi có thể mang theo toàn bộ di tích thời đại mạt pháp bọn ta, một ngày nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626452/chuong-11630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.