Nhìn thấy kiếm Vãnh Sinh, con ngươi của Thượng Cổ Thần co rút: “Khoan đã! Cô nương chờ đã, ta còn không biết ca ca của cô là ai mà”.
Thanh Nhi suy nghĩ rồi bảo: “Ta diệt một luồng oán khí của ông, oán khí của ông còn nguyền rủa ta, chắc chắn ông không đánh lại ta, nhưng ta sợ ông trả thù ca ca ta…”
“Không đâu”.
Thượng Cổ Thần vội nói: “Cô nương, ta sẽ không báo thù. Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, ta không báo thù đâu! Thật đấy! Ta có thể thề!”
Thanh Nhi cau mày: “Ta vẫn thấy không an toàn lắm. Hay thôi cứ giết ông đi thì hơn”.
Thượng Cổ Thần lại biến sắc, ông ta giơ tay phải lên: “Cô nương, ta lấy thần hồn để thề sẽ không bao giờ báo thù… Cô nương, đây thật sự chỉ là một chuyện rất rất nhỏ thôi, sao ta có thể vì chuyện nhỏ thế này mà trả thù ca ca của cô được? Cô thấy có đúng không?”
Thanh Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười bảo: “Thôi bỏ qua đi”.
Thanh Nhi gật đầu, nhìn Thượng Cổ Thần kia rồi nói: “Người bên cạnh này là ca ca ta, ông làm quen đi, nếu sau này có gặp thì không được bắt nạt huynh ấy, biết chưa?”
Thượng Cổ Thần mau chóng gật đầu: “Được được”.
Thanh Nhi gật đầu rồi phất tay, thời không lập tức khôi phục.
Thấy vậy, Thượng Cổ Thần thở phào nhẹ nhõm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626013/chuong-11466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.