Đạo chủ chỉ im lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên bèn cười: “Người tên Đạo Nhai này đã vi phạm trật tự của Đạo Môn, không biết Đạo chủ định xử lý thế nào?"
Đạo chủ khẽ cười: “Diệp công tử, đây là chuyện riêng của Đạo Môn chúng ta”.
Diệp Huyên: “Vậy ông biết nghề chính của ta là gì không?"
Đạo chủ: “Nguyện nghe cho tường”.
Diệp Huyên: “Là tạo phản!"
Đạo chủ ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Lần này ta đến đây không có ý định nói lý lẽ suông, bây giờ một là ông cho ta câu trả lời, không thì ta gọi người khác đến đây nói chuyện thay. Nhà ta không thiếu cao thủ đàm phán, mồm mép ai cũng giỏi hết!"
Đạo chủ cười: “Diệp công tử thật là có khí phách”.
Diệp Huyên nhếch mép: “Ai bảo nhà nhiều chống lưng, không biết gọi ai mới phải, cũng mệt lắm”.
Rồi hắn đứng dậy: “Ta thấy chúng ta không cần phí thời gian nữa. Đạo chủ ông muốn một chọi một hay giáp lá cà, ta chiều!"
Đạo chủ im lặng nhìn hắn chằm chằm.
Kỳ Điện hạ kéo tay áo Diệp Huyên: “Làm vậy hơi kiêu quá rồi”.
Diệp Huyên lầm bầm: “Thì cô bảo muốn vậy còn gì?"
Kỳ Điện hạ im luôn.
Ta bảo ngươi phách lối lên, không có nghĩa là càn rỡ tới vậy!
Làm thế này chẳng khác gì đang ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625905/chuong-11423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.