Để lại lão Lý sau lưng với gương mặt mờ mịt.
Thư viện Quan Huyên?
Đã nghe bao giờ đâu!
Lúc này, Kỳ Điện hạ và Diệp Huyên đã đi đến đỉnh núi.
Nhờ có nàng ta mà họ không bị ai ngăn cản dọc đường đi.
Nàng ta dẫn hắn vào Đạo Điện không một bóng người.
Cười nói: “Chúng ta cứ chờ thôi”.
Rồi ngồi sang một bên.
Diệp Huyên ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Làm thế này có phách lối quá không vậy?"
Kỳ Điện hạ liếc hắn: “Diệp công tử cho rằng chúng ta phách lối lắm sao?"
Hắn gật đầu: “Cực kỳ luôn!"
Kỳ Điện hạ cười: “Ta có thể thấy Diệp công tử đã đọc rất nhiều sách. Dùng kế ôn hòa để đối đãi người khác không sai, nhưng ngươi thật sự cho rằng nhân nghĩa có thể khiến toàn bộ vũ trụ đi vào nề nếp sao?"
Diệp Huyên nhíu mày.
Kỳ Điện hạ nhìn sang: “Ta sống ở Hoàng gia, chắc chắn đã chứng kiến nhiều chuyện đen tối hơn ngươi. Thật ra phải nói rằng Diệp công tử cực kỳ may mắn khi có được vô số cường giả tuyệt thế che chở phía sau, chưa phải trải qua nỗi tuyệt vọng và bất lực chân chính. Tựa như khi Đế quốc Minh của ta bị tiêu diệt, ta phải trơ mắt nhìn người thân và gia quốc sụp đổ trước mắt mà không thể làm gì. Ngươi đã từng trải qua cảm giác ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625902/chuong-11422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.