Người mặc áo đen không giết Cô trưởng lão, hiển nhiên đây là ý của Diệp Huyên.
Cô trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ta là thư viện Quan Huyên, ngươi dám ra tay với người của thư viện Quan Huyên sao, ngươi có biết chuyện này sẽ mang lại cho ngươi kết cục gì không?”
Diệp Huyên bình thản: “Kết cục gì?”
“Dám đụng tới một sợi tóc của ta thôi, kiếm chủ Nhân Gian sẽ diệt mười tộc của ngươi!”
Lý Bán Tri quay đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Diệp Huyên nhìn Cô trưởng lão: “Ta cá là hắn không dám đâu!”
Cô trưởng lão nở nụ cười: “Không dám? Ha ha, con kiến hôi, ngươi có biết sự lợi hại của kiếm chủ Nhân Gian không? Ngay cả cha ruột, hắn còn dám giết thì còn gì mà không dám làm?”
Trời má!
Diệp Huyên nheo mắt: “Ngươi nghe ai nói thế? Ta cho ngươi biết, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung đâu!”
Cô trưởng lão cười lạnh: “Người đời đều biết!”
Diệp Huyên đen mặt.
Mẹ kiếp!
Mình dám giết cha từ bao giờ thế?
Đây không phải là nói tào lao à?
Đúng lúc này, trong không trung, một người đàn ông trung niên đi tới.
Thấy người tới, Cô trưởng lão tức khắc như thấy được cứu tình: “Nam viện thủ, cứu ta!”
Nam viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625809/chuong-11385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.