Tiểu Tịnh im lặng một lát rồi lắc đầu: “Vẫn không nhớ ra gì!”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao, từ từ sẽ nhớ!”
Tiểu Tịnh gật đầu: “Ừ!”
Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nhìn gốc cổ thụ!
Đúng lúc này, một ông lão bất chợt xuất hiện trước mặt ba người, ông lão liếc nhìn ba người hỏi: “Các ngươi là ai!”
Diệp Huyên chỉ vào Tiểu Tịnh: “Ngươi có biết nàng không?”
Ông lão nhìn về phía Tiểu Tịnh, chốc lát sau, ông ta cau mày lại: “Không biết!”
Không biết!
Diệp Huyên cũng cau mày lại, hắn nhìn về phía Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh chớp chớp mắt: “Hay là nhìn lại xem?”
Ông lão lại thoáng nhìn Tiểu Tịnh, sau đó nói: “Không biết!”
Không biết!
Tiểu Tịnh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Giết đi!”
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Nha đầu này là học rồi thực hành luôn đó à!
Nghe thấy lời của Tiểu Tịnh, ông lão kia lập tức nổi giận!
Ánh mắt ông lão dần dần lạnh lẽo: “Bất kể các ngươi là ai, rồi làm cách nào tìm được đến đây, bây giờ phải lập tức rời đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Sở dĩ ông ta không dám trực tiếp ra tay là bởi vì Diệp Thanh Thanh khiến ông ta cảm nhận thấy nguy hiểm!
Một cô gái mà ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu, ông ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625713/chuong-11353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.