Tiểu Tịnh nhìn Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh trước mắt, giây phút này cô bé phát hiện, hai người này còn hung ác hơn sư phụ!
Sư phụ vẫn luôn là bị đánh, mà hai người này vẫn luôn là người đánh!
Bên cạnh, Diệp Huyên lắc đầu: “Đạo Môn này đúng là trải rộng toàn vũ trụ!”
Bút Đại đạo nói: “Những nơi cậu đi qua, chủ nhân đều từng đi qua!”
Diệp Huyên cau mày!
Ở một góc độ nào đó, mục đích của mình và chủ nhân bút Đại đạo là giống nhau!
Ý tưởng lớn gặp nhau nha!
Ba người tiếp tục lên đường!
Dọc đường, Tiểu Tịnh theo sát Diệp Huyên, còn Diệp Thanh Thanh, cô bé vẫn khá là kiêng kị và sợ hãi!
Diệp Huyên nói: “Tiểu Tịnh, nhớ lại chuyện trước kia chưa?”
Tiểu Tịnh lắc đầu: “Không nhớ ra nổi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sau khi nhìn thấy gốc cổ thụ kia, cô có nhớ ra cái gì không?”
Tiểu Tịnh im lặng một lát rồi lắc đầu: “Vẫn không! Ta chỉ biết là, ta muốn đến nơi đó, về phần đến đó làm gì, ta cũng không biết!”
Diệp Huyên im lặng!
Nha đầu này cũng rất bí ẩn!
Lúc này, Tiểu Tịnh bỗng nhiên nói ra: “Chúng ta đến đó không có nguy hiểm gì chứ?”
Lời này là nói với Diệp Huyên, nhưng cô bé lại nhìn Diệp Thanh Thanh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625712/chuong-11352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.