Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Yêu cầu của ta không cao, bao ăn bao ở là được!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?”
Cô bé lắc đầu.
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Cô bé giang tay: “Ta chẳng có gì cả, ngươi lừa ta cái gì? Nếu ngươi muốn lừa ta, chỉ cần ngươi bao ăn bao ở, ta sẽ đi theo ngươi”.
Diệp Huyên quan sát nha đầu này, rất vừa lòng!
Nha đầu này là một nhân tài!
Hơn nữa, nha đầu này chắc chắn cũng không phải người thường, nếu sở hữu thể chất đặc thù như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường!
Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta đi!”
Nha đầu gật đầu!
Diệp Huyên bỗng nhìn chiếc nhẫn đen trên tay trái cô bé: “Đây là?”
Nha đầu nói: “Không biết, lúc ta có ký ức thì đã có nó rồi! Sư phụ ta nói nó có liên quan đến thân thế ta”.
Diệp Huyên nói: “Đưa ta xem thử!”
Nha đầu lấy nhẫn xuống đưa cho Diệp Huyên, Diệp Huyên quan sát một lúc, trên nhẫn thấy rõ hai chữ màu đen: Càn Khôn!
Nhẫn Càn Khôn?
Diệp Huyên có chút nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh nhìn chiếc nhẫn, sau đó nói: “Rác. Thứ rác rưởi!”
Diệp Huyên: “…”
Nha đầu quay qua nhìn Diệp Thanh Thanh: “Sư phụ ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625706/chuong-11347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.