Nghe câu này của Diệp Huyên, sao Cô tôn còn không hiểu? Ông ta lập tức cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ cáo lui”.
Nói xong ông ta đưa người đàn ông áo trắng quay người cùng đi.
Sau khi nhóm Cô tôn rời đi, Thượng Quan Ngưng và Quan Nhất tới trước mặt Diệp Huyên, hai người nhìn hắn không nói gì.
Diệp Huyên mỉm cười hỏi: “Hai người nhìn ta làm gì?”
Quan Nhất cười hỏi: “Sư phụ, người thật sự là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ạ?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Con thấy sao?”
Quan Nhất vội hỏi: “Thư viện Quan Huyên thật sự rất lợi hại, rất lợi hại sao ạ?”
Cô bé chưa từng tiếp xúc với thư viện Quan Huyên ở ngoài, vì thế không rõ thực lực của thư viện Quan Huyên lắm.
Diệp Huyên cười: “Đến lúc đó con có thể tới tổng viện xem thử”.
Quan Nhất làm đệ tử của hắn đương nhiên có thể đến tổng viện.
Nghe Diệp Huyên nói vậy, Quan Nhất nói mau: “Cảm ơn sư phụ”.
Diệp Huyên cười: “Ta phải đi rồi”.
Hắn vốn định ở lại đây một thời gian nữa, nhưng bây giờ người của tổng viện đã biết hắn ở đây chắc chắn sẽ cử người tới tiếp quản nơi này, nên hắn không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.
Quan Nhất nhìn Tộc trưởng Nguỵ tộc sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Ông ta phải làm sao ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625461/chuong-11248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.