Thấy vậy, Diệp Huyên bỗng nhíu chặt mày!
Đúng là quỷ dị!
Lúc này, Tiểu Kính bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi đã đến, vậy chúng ta đi thôi”.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Kính: “Không cùng đi vào xem sao?”
Tiểu Kính lắc đầu: “Không, nhiệm vụ của chúng tôi là thăm dò vũ trụ chưa biết, nếu cảm thấy cực kỳ nguy hiểm thì tuyệt đối không thể bước vào!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cực kỳ nguy hiểm?”
Tiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy! Mức độ nguy hiểm chia thành các cấp bậc, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười!”
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Rất nguy hiểm?”
Tiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nguy hiểm này, làm sao mọi người phán đoán được?”
Tiểu Kính nói: “Cảm giác, sau đó là tính toán!”
Diệp Huyên hỏi: “Chuẩn không?”
Tiểu Kính gật đầu: “Rất chuẩn!”
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Kính khẽ thi lễ: “Diệp công tử, chúng ta rất bận, nên không ở lại đây nữa! Cáo từ!”
Nói xong, nàng ấy lập tức quay người biến mất nơi tinh không sâu thẳm.
Diệp Huyên nhìn tinh không sâu thẳm, Tiểu Kính này đi thật rồi!
Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, hắn quay người đi về phía toà thành cổ kia!
Đến cũng đến rồi, đương nhiên không thể cứ quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624793/chuong-11003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.