Nghĩ vậy, nụ cười của Diệp Huyên càng mở rộng!
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Thế nào?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Rất thích! Đa tạ cha!”
Người đàn ông áo xanh cười ha ha: “Dễ thỏa mãn như vậy sao?”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Cha vẫn còn?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Hết rồi!”
Diệp Huyên biểu cảm cứng đờ.
Người đàn ông áo xanh đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyên, y vỗ nhẹ lên bả vai Diệp Huyên, sau đó nói: “Bảo trọng!”
Nói xong, y xoay người kéo tay cô gái váy tím, sau đó biến mất ở cuối tinh không.
Diệp Huyên nhìn thấy phía cuối chân trời, trầm lặng một hồi, sau đó hắn nhỏ giọng nói: “Bảo trọng!”
Lúc này, Tần Quan đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta cười nói: “Có thể cho ta xem thanh kiếm này của ngươi một chút không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên!”
Nói xong, hắn đưa kiếm cho Tần Quan xem, Tần Quan nhìn thanh kiếm, sắc mặt trở nên nghiêm túc “Kiếm này cực kỳ đặc biệt, như lời Dương bá phụ, nếu dùng để đánh lén, quả thực rất khủng bố!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Tần Quan đưa kiếm cho Diệp Huyên, sau đó nói: “Ngươi tiếp theo định tu luyện Kiếm Vực à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta muốn tu luyện Kiếm Vực, không chỉ thế, ta còn muốn nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624740/chuong-10988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.